Một sáng cuối tuần…
Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng sưởi ấm đóa hồng trước hiên nhà. Làn gió mơn man khẽ lay động những chiếc lá xanh thẫm. Hoa vươn mình đón nắng, đón gió, đón chút hơi lạnh nhè nhẹ của những ngày cuối năm, đón cả tiếng xe cộ qua lại quen thuộc dưới phố. Hoa mỉm cười soi mình trong một giọt sương, hãnh diện nghĩ rằng mình là nàng công chúa xinh đẹp kiêu kì.
Thì đúng mà, nàng là một, là duy nhất. Nàng không hề kém cạnh đóa hồng nhỏ của Hoàng Tử Bé đâu hen. Dẫu trên trái đất này (chấp luôn cả vũ trụ này) có hàng triệu khu vườn, hàng tỷ đóa hồng thì chẳng ai có thể tìm được đóa hồng nào giống y hệt nàng. Ngay cả nhỏ hoa nhài kế bên dù có vàng tươi rực rỡ bao nhiêu cũng không thể lấn át hay thay thế được nàng. Tất cả nắng, gió, sương, không khí ngoài kia cũng không thể sánh được. Nàng là nàng, hoàn toàn độc lập với bọn họ. Có liên quan chăng thì tất cả chỉ góp phần tôn lên vẻ đẹp kiêu sa lộng lẫy của nàng. Sự hiện diện của nàng tô điểm cho mọi thứ thêm nên thơ, đẹp đẽ. Nàng lim dim tận hưởng một buổi sáng thanh bình đầu tiên trong đời mình và hài lòng với những suy tưởng ấy.
– A đây rồi! Bee Bee ơi lại đây! – Một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau làm nàng giật mình.
Một chú ong nhỏ nhẹ nhàng bay đến, rồi thêm một chú nữa.
– Mật này chắc ngon lắm đây Buzz Buzz ơi. Khu vực này không có nhiều kho lương thực cho lắm. Nhưng ta cứ lấy chỗ này trước đã nhé! – Chú ong thứ hai lên tiếng.
– Gì cơ? Kho lương thực á? Không! Ta là nàng công chúa xinh đẹp. Ta không phải là kho lương thực của mấy người …
Nàng giận dữ trừng mắt nhìn hai kẻ lạ mặt và cố nương theo gió không cho chúng đậu vào. Nhưng nàng là hoa, không tự di chuyển, cũng không lên tiếng được. Nàng đành bất lực nhìn chúng “cướp” trắng trợn lớp mật ngọt trong nhụy của mình. Mà đúng là trong mắt của lũ ong, nàng chỉ là “thức ăn”. Màu đỏ rực rõ và hương thơm ngọt ngào này trong mắt chúng cũng chỉ là một dấu hiệu để nhận biết vị trí mà đến lấy mật chứ chẳng phải là sắc đẹp lộng lẫy của một nàng công chúa. Nàng thở dài, cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.
Một làn gió mạnh thổi qua khiến nàng bất giác khẽ rùng mình. Gió nhẹ nhàng mơn man từng chiếc lá. Nàng xòe lá cúi xuống nhìn và nhận thấy màu sắc từng chiếc lá thay đổi rất chậm, rất nhẹ. Một chiếc đã úa và và lìa cành nằm bơ vơ dưới gốc. Nàng ngạc nhiên nhìn kỹ hơn thì nhận ra làn gió mang không khí lướt qua từng bàn tay xanh thẫm của nàng. Nàng xòe hết tay ra đón lấy, hút lấy làn khí ấy, để nó đi vào người nàng, hòa làm một với nàng. Hóa ra, gió cũng chính là một phần của hoa. Và hoa cũng là một phần của gió. Hoa tỏa hương thơm của mình vào gió, hòa quyện vào gió và cùng gió đi khắp muôn nơi.
Vậy chiếc lá vàng của mình vừa rụng xuống sẽ đi đâu? Nàng tự hỏi, nhìn xuống chân và thấy chiếc lá đang chuyển dần thành nâu. Mùn đất. Đúng rồi. Lá trở thành mùn đất.
Mặt trời lên cao một chút, ánh nắng ấm áp hơn. Nguồn năng lượng mới hấp thu từ ánh mặt trời khiến nàng chợt nhận ra mình đang sử dụng ánh nắng để quang hợp. Vậy trong cơ thể nàng cũng có nắng. Hoa không thể sống nếu thiếu nắng…
Mặt trời càng lên cao, những cánh hoa của nàng càng bung nở, đỏ rực dưới nắng vàng. Chuyện gì sẽ xảy ra khi nàng nở hết? Nàng sẽ chết. Nàng sẽ mục rữa thành đám đất mùn dơ bẩn xấu xí kia sao? Nàng cảm thấy bấn loạn với những ý nghĩ kinh khủng ấy. Nàng không muốn chết, vì nàng không biết sau khi chết mình sẽ đi về đâu. Nhưng từng nhánh rễ của nàng đang hút chất dinh dưỡng từ mùn đất lên. Vậy thì mùn đất cũng chính là mình sao? Càng nghĩ nàng càng cảm thấy choáng váng hoang mang.
Cánh cửa ban công nhẹ nhàng mở. Một cô gái bước ra. Cô mang nước tưới cho nàng. Cô dịu dàng nhìn ngắm nàng và nở một nụ cười hiền. Cô gái thầm thì bên tai nàng, giọng thoảng nhẹ như đang nói với chính mình:
– Em chính là hoa, nhưng Em cũng không phải là hoa, vì trong Em có nắng, có gió, có nước, có đất mùn. Em chính là họ và họ cũng chính là Em. Em được sinh ra từ sự kết tinh của tia nắng ấm áp, của giọt sương đêm mát lạnh, của làn gió dịu nhẹ bao quanh và nhiều, nhiều thứ khác nữa. Khi Em tàn rũ đi, Em sẽ trở thành mùn đất nuôi cành hoa nhài bên cạnh. Rồi Em sẽ trở thành một phần của cành nhài kia, nhưng không hoàn toàn, vì những phần khác của Em sẽ có những cuộc hành trình bí ẩn khác mà chính Chị cũng chưa hiểu hết. Không có sanh, cũng không có diệt mà chỉ là quá trình chuyển hóa bất tận từ dạng này sang dạng khác. Cho nên, Em cũng chính là Chị, mà Chị cũng chính là Em. Tất cả vạn vật có nhận thức hay không cũng là Một thôi Em à. Khi nhìn mọi thứ xung quanh bằng con mắt vô tướng, Em sẽ thấy thân mạng của mình trong đó. Và đó chính là thời khắc khai mở tâm từ. Quan trọng là Em hãy sống hết mình trong từng hình tướng của mình vào giây phút hiện tại. Em là đóa hoa xinh đẹp cho con người ngắm nhìn. Em là kho thức ăn của ong, của bướm và vô số loài sinh vật khác. Một ngày nào đó Em sẽ là đất mùn nuôi dưỡng những loài cây khác, là nắng, là gió và hiện diện ở mọi nơi trong trời đất này. Tất cả chúng ta đều Vô Thường, cùng hòa quyện trong một Chỉnh Thể duy nhất. Hãy làm tốt phần việc của mình trong hiện tại, dẹp bỏ những thành kiến cố chấp bám rễ trong em để mở lòng trước những điều mới. Nhưng Em không cần lo lắng hay nóng vội. Bởi vì, vào những thời điểm thích hợp, từng bí mật sẽ được tỏ bày.
Hoa nuốt từng lời cô gái nói, một cảm giác an nhiên khó tả nhẹ nhàng lan tỏa khắp cơ thể. Nàng chính là hoa. Cũng không phải là hoa. Mà xét cho cùng thì không có thứ gì là hoa hết. Hít một hơi thật dài, nàng nhắm mắt đắm mình trong nắng ấm, gió mát và tiếng trò chuyện ríu rít của hai chú ong…
Ở đây… Lúc này… Yên bình… An nhiên tự tại…
Chưa có bình luận