Anh, được xem là nam vương của trường bởi vẻ đẹp trai kiểu bad boy – lãng tử và bất cần dù học lực thuộc hàng “me tháng 10” và hạnh kiểm được xếp loại cá biệt. Chả sao, vẫn có ối gái chết mê. Cô, lớp trưởng giỏi nhất khối và rất được lòng “thần dân” vì tính cách mạnh mẽ, nghiêm khắc nhưng luôn thấu hiểu và giúp đỡ bạn bè.
Chiến tranh thường xuyên nổ ra giữa một bên thuộc thành phần bất hảo và một bên đại diện cho “chính quyền” với vai trò dẹp loạn. Một ngày nọ anh nhận được lời thách thức:
– Tụi tao đố mày cua được nhỏ lớp trưởng đó.
– Xì, chuyên nhỏ.
Vậy là lời bông đùa ấy mở đầu cho một mối tình học trò sai trái trong mắt của cả trường. Anh dùng đủ mọi cách để cua được cô, tất nhiên chỉ vì lời thách thức chứ trong mắt trai đẹp, cô lớp trưởng chẳng khác gì một con cóc xấu xí quê mùa dù thật ra cô mới là Saigonese còn anh chỉ mang danh công tử lêu lổng từ một tỉnh miền trung nắng gió xa xôi.
Từ ngày thành đôi cô luôn phải đối mặt với những lời châm chọc và trò đùa ác ý, nhất là từ bọn con gái trong trường. Đôi lúc anh cũng hào hiệp đứng ra bảo vệ bạn gái nhưng hầu hết mọi cay đắng cô đều gánh chịu một mình. Mạnh mẽ là thế nhưng khi về nhà cô hay trốn khóc một mình dù ngày ngày vẫn hoàn thành trách nhiệm của một lớp trưởng gương mẫu và mỗi tối chạy như điên cho kịp giờ giao ca trong một quán ăn, chỉ để trang trải các chi phí cơ bản của một sinh viên. Còn về phần anh, kể từ khi yêu cô cũng đã thay đổi rất nhiều từ một “phá gia chi tử” thành người đàn ông chăm chỉ và trách nhiệm hơn. Bởi anh nhìn thấy được nỗ lực phi thường của cô, cảm nhận được nỗi đau từ những biến cố gia đình và bắt đầu yêu vẻ dịu dàng của một người con gái ẩn dưới lớp vỏ bọc mạnh mẽ. Một ngày nọ cô bâng quơ hỏi:
– Ban đầu sao yêu tui?
– À, umm, ban đầu tính quen chơi thôi.
– Vậy hả? Giờ chơi đủ chưa? Đủ rồi thì bỏ đi.
– Giờ thương thiệt không chơi nữa, không bỏ nữa.
Ngoại trừ hai người trong cuộc, không một ai ủng hộ cuộc tình này. Vì sao ư? Vì anh quá đẹp còn cô thì quá xấu: Mập, lùn, da ngâm và mũi tẹt. Lũ con trai trêu, “Chơi đủ rồi mày ơi” còn lũ con gái thì xéo xắt, “Như phim quái vật và người đẹp chúng mày nhỉ nhưng đảo vị trí cho nhau”. Ngay cả con bạn thân của cô cũng không hài lòng.
– Vì sao mày? – Cô hỏi.
– Vì tao thấy nó không tốt với mày. Mà mày có mù đâu. Mày biết rõ là không hợp mà.
– Nhưng tao lỡ thương rồi.
– Tao muốn tốt cho mày thôi. Mày chọn một trong hai đi. Hoặc tao hoặc nó.
– Khi nào biết yêu, mày sẽ hiểu…
Khi anh nhập ngũ, ai cũng tưởng mối tình này đã đến hồi kết. Nhưng không, 2 năm anh ở trong “trại” là hai năm cô ròng rã chạy xe lên thăm không sót một tuần nào. Khu vực đóng quân nằm sâu trong một xã xa xôi thuộc tỉnh Đồng Nai cách Sài Gòn tận 2 tiếng với đoạn đường đầy ổ gà, xe đầu kéo, xe công nông. Đều như vắt chanh, mỗi sáng Chủ nhật cô qua nhà anh nhận đồ ăn từ “mẹ chồng tương lai” rồi cặm cụi một mình vượt đường xa, đến nỗi ông anh họ phải thốt lên, “Tao không tưởng tượng được một đứa con gái 18 tuổi như mày mà dám chạy vào đó. Mà lại chạy mỗi tuần. Hồi tao còn ở đó ngay cả ba mẹ cũng hiếm lên thăm. Đường xa mà nguy hiểm.”
Thế mà ngày xuất ngũ, cô nhận được một tin động trời: Anh đã yêu người khác, một cô gái xinh đẹp nhưng kiêu kỳ. Nước mắt, những lời xin lỗi và giải thích khiến cô mềm lòng dù hành động không nhất quán của anh gợn lên bao nghi ngờ.
“Em mạnh mẽ mà, không có anh thì em vẫn sống tốt. Còn cô ấy thì không thể.”
Từ khoảnh khắc nhận được tin nhắn ấy, cô quyết định buông. Đúng vậy, cô mạnh mẽ lắm. Có sá gì vài tháng mất ăn mất ngủ sụt từ 60 ký chỉ còn 45 ký. Có sá gì vài cơn bão lòng khi nhìn thấy hai người tình tứ selfie tại Sapa, vào đúng ngày sinh nhật của anh như lời hứa năm xưa “Sinh nhật lần thứ 26 anh sẽ đưa em đi Sapa. Anh hứa đấy”. Vâng, có sá gì vì em mạnh mẽ mà.
1 năm 3 tháng 6 ngày sau khoảnh khắc quyết định buông, cô nhận được tin nhắn: “Anh hối hận rồi!”. Số điện thoại trông quen quen, cách nhắn tin trông quen quen mà cô phải ngớ người một lúc mới xác định đó là ai. Trong lòng cô gợn lên một con sóng nhỏ, nhưng sau đó rất nhanh, nó trở lại phẳng lặng như mặt nước hồ mùa thu. Cô bình thản ngắm nhìn màn hình tin nhắn, chậm rãi dành chút thời gian suy tư rồi thong thả xóa nó đi khi nhâm nhi ly lục trà chanh yêu thích cùng nhỏ bạn thân.
– Mày đừng lo. Chuyện nhỏ mà. Tao xử lý trong một nốt nhạc!
Và cả hai lại tíu tít đủ thứ chuyện trên trời dưới đất như chưa hề có sự xuất hiện của dòng tin nhắn lạ. Ngoài kia, ánh nắng vẫn vàng tươi tràn ngập con đường và cơn gió vẫn tinh nghịch luồn vào mái tóc cô mát rượi.
2 Bình luận
nhiiii
thiiiiiiii